LTNc: Năm nay đã quá tuổi 70, có thể nói cả cuộc đời Bùi Minh Quốc tình nguyện làm một nhà thơ dấn thân. Ông là một trường hợp đặc biệt, khi còn ngồi ghế giảng đường thì bài thơ “Lên Miền Tây” của ông đã được đ
ưa vào sách giáo khoa: “Cái tuổi hai mươi khi hướng đời đã thấy/ Thì xa xôi biết mấy cũng lên đường/ Sống ở Thủ đô mà dạ để mười phương/ Nghìn khát vọng chất chồng mơ ước lớn”. Không chỉ ca ngợi cách mạng bằng vần điệu chảy bỏng, Bùi Minh Quốc đứng vào hàng ngũ của bao nhiêu văn nghệ sĩ bước vào khói lửa chiến trường với ý chí giữ nước cao cả và thiêng liêng. Thời gian gần đây, Bùi Minh Quốc ít có điều kiện trực tiếp tham gia những hoạt động văn chương, nhưng nếu chúng ta thờ ơ với ông thì thực sự làm xót xa thêm những câu thơ ông đã viết: “Có khi nào trên đường đời tấp nập/ Ta vô tình đi lướt qua nhau/ Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất/ Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu”. Vì vậy, lethieunhon.com mời bạn đọc cùng chia sẻ với nhà thơ Bùi Minh Quốc phút giây “rất lâu, tôi ngồi im nhìn ngọn lửa bập bùng” 40 năm trước.
Mẹ vẫn đuổi con sao?
Mẹ vẫn đuổi con sao?
Tôi ngồi vật xuống bậc thềm sũng nước
Điều cay đắng dẫu đã thầm tính trước
Vẫn không ngăn nổi uất nghẹn trong lòng.
Đêm mênh mông. Mưa xối mặt ròng ròng
Tôi nín thở, lắng từng giây khùng khiếp
Tiếng mẹ tắt bao giờ? Sau cánh liếp
Mẹ đang nghĩ gì, mẹ ơi?
Cuộc chiến đấu gay go - tôi đã biết rồi
Nhưng thử thách này thật là khốc liệt
Cả chi bộ hy sinh gần hết
Một số quay ra phản bội đầu hàng
Và đêm nay tôi bám trở lại làng
Đến gõ cửa bà mẹ già tin cậy nhất
Một tiếng đáp từ trong nhà lạnh ngắt:
-“Sao ông chưa lên quận chiêu hồi?”
Đêm trôi mau.Trên thềm ướt tôi ngồi
Xót xa và kiên nhẫn
Chợt nghe giọng bà mẹ già tức giận:
-“Sao chưa đi đi, còn ở đó chi hoài?”
Tôi hân hoan trút nhẹ tiếng thở dài
-“Thì xin mẹ cứ mở giùm cánh cửa
Cho con vô, con hơ quàng chút lửa
Rồi sẽ lại đi thôi…”
Có tiếng gì như tiếng nấc xa xôi
Không, tiếng mẹ - giọng nén nhiều nước mắt
-“Thôi, vô đây…”
Sau ngọn đèn gió hắt
Một mái đầu tóc bạc rung rung
Rất lâu, tôi ngồi im nhìn ngọn lửa bập bùng
Lòng rối bời trăm mối
Căn nhà nhỏ chập chờn sáng tối
Gà đã gáy sang canh
Đồn bót quân thù dày đặc xung quanh
Tôi cũng chẳng cần để ý.
Bà mẹ nói, xót xa và nghiêm nghị:
-“Chúng nó đầu hàng, còn mày nữa, có đi không?”
Mưa vẫn miên man.Gió vật vã trên đồng
Những giọt mưa quất rào rào phên liếp.
Tôi chưa kịp đáp lời, mẹ già thong thả tiếp:
-“Nói thì nói vầy, chớ mày cứ ở đây
Tao lại nuôi - như vẫn thế xưa rày
Mà cho dầu mai mốt
Chịu không nổi, mày đi đầu hàng nốt
Thì lũ tao đây, cách mạng vẫn làm hoài…”
Vậy đó, mẹ tôi
Với bao gian truân nếm trải một đời
Mẹ biết rõ những gì không thể mất
Và chính lúc tưởng chừng đen tối nhất
Ngọn lửa của lòng tin lại sáng lạ lùng
Ôi nhân dân nguồn sức mạnh không cùng
Con gắn bó với Người sống chết
Mọi thứ kẻ thù chúng ta tiêu diệt hết
Và sắp đặt cuộc đời theo ý muốn của ta.
Rừng Trà My 31-12-1971
Ghi chú: Bài thơ này được in lần đầu tiên vào năm 1985 trong đặc san chào mừng đại hội Đảng bộ tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng.
Nguồn: lethieunhon.com