Tranh Trần Nhương
BÀI VIẾT MỚI
THƯƠNG EM
 
 
 
 
 
 
 
 
I.
Một mình em, một mình em
Ban đêm với một ngọn đèn là hai
Ban ngày cùng với mặt trời
Gánh bao công việc cho người ra đi
Anh đi bom đạn có khi
Nắng mưa phải buổi suối khe phải chừng
Súng dài bè bạn chung lưng
Ôm nhau ngủ lán ngủ rừng cũng vui
Một mình em đứng em ngồi
Bữa cơm còn vắng câu mời, bát đưa
Thương em ra chợ ngẩn ngơ
Cái làn rau xếp với dưa chẳng đầy
Anh thì nay đó mai đây
Tuổi xuân với khẩu súng này trong tay
Cây thông vui với gió lay
Cây cầu nối với bờ này bến kia...
Xem tiếp


Nguyễn Thị Tịnh Thy

 

 
(Đọc tiểu thuyết về Thuyền nhân lần đầu tiên xuất bản ở Việt Nam)



1. “Kể lại sự thật không phải là một chọn lựa dễ dàng”. Tác giả Nguyễn Đức Tùng đã viết như thế trong tiểu thuyết Thuyền (Nxb. Phụ nữ Việt Nam, 2025). Không dễ dàng, bởi vì, sự thật mà ông kể lại thuộc về những điều “Sống mà nhớ lấy”[1].

Thuyền viết về một đề tài đau đớn của đất nước, của lịch sử và nhiều người dân Việt Nam trong thập niên 1980 – 1990. Đó là vượt biên.

2. “Vượt biên”! Hai tiếng này, một thời kỳ rất dài, trong đời sống, người ta chỉ được thì thào với nhau. Trong văn học, đó là đề tài cấm kỵ. Anh có thể công bố tác phẩm viết về “vượt biên”, về “thuyền nhân” ở bất cứ nơi đâu trên Trái đất này, trừ Việt Nam. Ngay cả khi hàng Mỹ, tiền Mỹ được gửi về để giúp nhiều gia đình đổi đời; ngay cả khi những thuyền nhân năm nào (vốn bị xem là những kẻ phản bội tổ quốc) đã được phép trở về dưới danh nghĩa “Việt kiều yêu nước”, được phép cưới vợ Việt, đầu tư ở Việt; ngay cả khi văn chương đã Đổi mới với nhiều thành tựu lớn lao, có thể phơi bày hiện thực, phản tư về cách mạng – lịch sử – chiến tranh – nhân sinh – anh hùng… (dĩ nhiên là với mức độ cho phép), thì “vượt biên” và “thuyền nhân” vẫn không được xem là đề tài hợp pháp của văn chương Việt.

Vì thế, tiểu thuyết Thuyền của Nguyễn Đức Tùng được xuất bản, được phát hành một cách hợp pháp, chính danh ở trong nước vào tháng 6 năm 2025 là một dấu mốc cực kỳ quan trọng.

 
Ảnh: Tác giả Nguyễn Đức Tùng 
Xem tiếp
 Con đường thăng tiến của Bí thư Thành ủy Bắc Kinh
 
Thái Kỳ, 5/12/1955 , bí thư Ban Bí thư Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, là tay chân thân tín nhất của Tập Cận Bình. Ngày hôm trước vừa mới xuất hiện bài phát biểu tại hội nghị bộ chính trị mở rộng được cho là của Thái Kỳ. Đọc bài phát biểu này mới hiểu rõ được xuất xứ của cuộc họp. Do mâu thuẫn cao độ giữa hai cơ quan, trung ương Đảng do Tập lãnh đạo và Quân ủy do Trương Hựu Hiệp nắm, ba thành viên quân ủy yêu cầu Thái Kỳ tổ chức cuộc họp này. Được sự phê chuẩn của Tập Cận Bình, Thái Kỳ triệu tập cuộc họp bao gồm cả các nguyên lão theo danh sách của Quân ủy. Chắc Tập bị sức ép quá lớn nên phải nhượng bộ. Có lẽ đây là bài phát biểu đầu tiên của cuộc họp. Thái Kỳ lên gân hăm dọa quân ủy và các nguyên lão thậm trí đe dọa sẽ có nội chiến khi dẫn lời nói của Mao và Tập ra. Đến đây ta mới hiểu tại sao Hồ Cẩm Đào nói dù có nội chiến cũng phải kiên quyết có cải cách và mở cửa. Một số thông tin thú vị được tiết lộ như là đình chỉ một số hợp đồng với Nga không cung cấp vũ khí sát thương…vv. Trên YouTube có thông tin nói bài này phát biểu vào 4/6/2025 có lẽ không chính xác. Tôi có nghe và so sánh câu văn cuối cùng :”đâm dao thấy máu “ (刺刀见红) thì biết hai bài là một . Có lẽ họ chưa có được nguyên văn của bài này, chỉ theo các thông tin bình luận của các nhà bình luận nên cho là Tập Cận Bình không có mặt trong cuộc họp và Thái Kỳ phát biểu thay.
Xin dịch bài này cho bạn nào thích, tham khảo. Đúng như nhiều bạn comment chuyện hay còn ở phía trước.
Xem tiếp

Văn Giá

 
 

1. Nguyễn Đức Tùng được biết đến lâu nay trong vai một nhà thơ, nhà phê bình, đôi khi có đá qua tản văn, truyện ngắn, biên dịch. Nay ông thử sức qua địa hạt tiểu thuyết. Hay nói khác đi, tiểu thuyết, một thể loại dung lượng lớn, với sức chứa những biểu đạt và suy tư lớn về thực tại và chủ thể đã chờ đợi ông, trao cho ông một hình thức nghệ thuật thích đáng.

Đi qua 55 chương đặt tên dài ngắn khác nhau, tôi nhận thấy, tác giả chủ yếu tập trung bộc lộ trữ tình, bộc lộ những suy tưởng về đời sống và về chính chủ thể. Không thấy nhiều những sự kiện biến cố, hoặc nếu có cũng được làm mờ đi, nới lỏng ra, được biến thành cái cớ để bộc lộ thái độ, cảm xúc, suy tư, cắt nghĩa, truy vấn, hoang mang… của chủ thể; nghĩa là không có các “bức tranh” liên tục và rộng dài về đời sống.

Tiểu thuyết “Thuyền” – Nxb Phụ nữ Việt Nam, 2025 của Nguyễn Đức Tùng

Tiểu thuyết “Thuyền” đã dựng lên một cái khung rộng: một con thuyền chở các thuyền nhân từ Việt Nam đi qua vịnh Thái Lan, gặp cướp biển hoành hành, cuối cùng được một tên cướp người Thái gốc Việt động lòng lai dắt con tàu vào khu vực mỏ dầu của người Âu Mỹ, từ đó những thuyền nhân còn sống sót được đưa vào trại tị nạn, cuối cùng nhân vật “tôi” sang Canada và trở thành bác sĩ.

Xem tiếp
 GS Trần Ngọc Vương dịch
 Phó Thủ tướng Trung Quốc Hồ Xuân Hoa nhấn mạnh: Thừa thắng xốc tới, kiên  quyết giành thắng lợi toàn diện cuộc chiến công kiên thoát nghèo
 
Hồ Xuân Hoa (胡春华) sinh 1/4/1963, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc khóa XX, Phó Chủ tịch Ủy ban Toàn quốc Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc. Ông thuộc đoàn phái do Hồ Cẩm Đào dìu dắt. Bài phát biểu tại hội nghị bộ chính trị mở rộng được coi là của ông là bài phát biểu cuối cùng với tư cách là ủy viên trung ương thôi. Trong bài này Hồ Xuân Hoa chia Đảng ra làm hai phái, phái cách mạng văn hóa mới do Tập là thủ lĩnh và phái còn lại là phái cải cách và mở cửa. Một chi tiết rất đáng lưu ý là trong cuộc họp trung ương Tập nói : Đảng ta nên giống như Triều Tiên, một chế độ cha truyền con nối phong kiến kiểu mới trên danh nghĩa Đảng cộng sản. Nói chung không có nhiều thông tin mới.
Tôi xin dịch cho bạn nào thích, tham khảo. Đây chỉ là thông tin thu lượm được chưa được xác minh. Các bạn có thể comment về bài viết tùy ý nhưng đừng xúc phạm chủ thớt thiếu tôn trọng bản thân mình trước cộng đồng mạng, như có bạn viết: “Trang này ngáo nặng mọt chữ, bịa như ngồi trong trung nam hải. Vậy mà Lắm kẻ vẫn thích đúng Là ma mô, đòn chạc nấy ko sai !!!”.
Mong các bạn thông cảm do lỗi biên tập. (TNV)
Xem tiếp
Tô HoàngBộ đội Cụ Hồ
 LÍNH GIÀ KHÓ NHỚ LÂU QUÊN
 
Anh nhạc sĩ là "nạn nhân" vẫn còn sống, còn ông Tướng trong câu chuyện tôi sắp kể hầu quý bạn dưới đây đã "quy tiên" từ 5-10 năm trước.
mặt trận chúng tôi cứ vào những ngày mưa dầm dề, không đánh chác được, không làm nương được thì bộ đội.. tập văn nghệ để chuẩn bị cho Hội diễn Tiểu đoàn, Trung đoàn rồi tới Hội diễn văn nghệ toàn mặt trận...
Anh nhạc sĩ, đội trưởng Đội Tuyên văn (cao hơn văn nghệ quần chúng tự biên tự diễn một chút) của mặt trận chúng tôi được chỉ thị của Cục Chính trị Bộ Tư lệnh dứt khoát năm nay phải "đẻ' ra cho bằng được một "Mặt trận ca". Ngày đội mưa gió cùng các đội viên của mình tới các cánh nương cũ, nhổ những gốc sắn bị bỏ quên từ năm ngoái, mang về ăn độn gạo; tối gày củi lửa cặm cụi anh nhăn mặt, bóp đầu đặt những nốt nhạc trên trang giấy.
Đâu đó khoảng hai tuần, bản "Mặt trận ca" ra đời. Anh phấn kích, hào hứng lắm gọi điện báo cáo với ông Chủ nhiệm Chính trị mặt trận (hồi đó mới là Thượng tá thôi) xin được duyệt.
Anh nhạc sĩ biết rõ, khi duyệt các ca khúc mới sáng tác Chủ nhiệm Chính trị không cần phải son phe đồ mi phá, đồ mi rế.. gì cả. Ông yêu cầu tác giả đọc to, đọc cho rành rõ LỜI của bài ca 2-3 có khi là 4 lần.
"Mặt trận ca " lần này cũng tuân thủ theo quy định không thành văn ấy. Nghe chưa hết lần thứ 3, Chủ nhiệm chính trị khoát tay tỏ ý ngăn anh nhạc sĩ không cần đọc nữa. Và thủng thẳng:
- Về cơ bản bài hát của cậu ổn - Chủ nhiệm chính trị gật gù, còn anh nhạc sĩ như mở cờ trong bụng - Riêng câu kết không được. Cậu ở tít trong này mà chịu ảnh hưởng trướng phái trìu tượng của Ba Lan từ bao giờ thế hở? Lời kết của bài hát sao lại có thể mơ hồ, chung chung là RỪNG XANH VANG TIẾNG CƯỜI được?
Xem tiếp
 Đắc TrungNhà văn HỌC PHI - Bảo tàng Văn học Việt Nam
 
(Trích sách “Bạn văn chương” – NXB Thanh Niên)
… Tôi là học trò cưng của ông trong lớp “Bồi dưỡng những người viết văn trẻ”. Do Nhà xuất bản Thanh Niên và Hội Nhà văn Việt Nam phối hợp tổ chức đầu năm 1967. Rồi tôi lại có may mắn đi cùng ông trong chuyến thực tế vào chiến trường. Vô cùng gian khổ trong bom đạn ác liệt. Ông nghiện thuốc lá và ca-phê. Cả hai thứ ấy thời chiến tranh hiếm lắm. Suốt chặng đường dài trèo đèo lội suối. Máy bay Mỹ quần đảo đánh phá liên tục. Ngày đi đêm nghỉ. Khi trú tạm trong hầm nhà dân, khi dừng ở một binh trạm trong rừng.
Mỗi khi qua nơi trồng ca-phê. Tôi mua hạt. Đến binh trạm nhờ mấy o cấp dưỡng rang giòn. Lấy mũ sắt làm cối, kiếm đá cuội ở suối làm chày tán nhỏ. Cho vào vỏ hộp lương khô nhét ba lô mang theo. Nhìn ông cứ phải cuốn, hút thuốc lá gia công rất thương. Tôi tranh thủ cảm tình những cậu lính hậu cần “kiếm” thuốc. Được vài bao “Trường Sơn” là quý lắm. Có hôm tạm dừng nghỉ giữa rừng, tôi vẫn lo được ca-phê nóng cho ông dùng. Cũng đơn giản thôi. Chọn nơi sát mép suối, gần bụi cây. Lấy ba hòn đá xếp chụm lại thành bếp. Múc ăng-gô nước. Thả vào đấy viên thuốc khử khuẩn. Đặt lên bếp. Kiếm mấy cành cây khô. Dùng dao găm chẻ thật mỏng. Khéo léo xếp vào lòng bếp. Ném xuống phía dưới vài viên thuốc đạn rốc-két. Bật lửa châm vào. Lửa bùng to. Phải làm sao rất ít khói. Nghe tiếng máy bay lập tức múc nước dập tắt ngay. Nếu “thằng” trinh sát OV.10 phát hiện bắn đạn khói chỉ điểm cho “lũ” phản lực kéo đến dội bom phóng rốc-két thì rồi đời. Nước sôi, đổ vào phin lọc. Phin làm bằng vỏ hộp sữa bò dùi những lỗ nhỏ tý ở đáy.
Xem tiếp
TS. Tô Văn Trường
 
Một trong những căn nguyên âm thầm nhưng nguy hiểm nhất kìm hãm sự phát triển của xã hội hiện nay có lẽ là sự thưa vắng văn hoá lắng nghe và phản biện. Từ cuộc họp nhỏ trong một cơ quan địa phương đến các diễn đàn cấp cao không khó để nhận ra tâm lý ngại nói thật, sợ góp ý và né tránh phản biện. Người dân e dè vì sợ “lạc điệu” với số đông, công chức, viên chức không dám viết báo cáo trung thực vì ngại “mất lòng" cấp trên, còn giới nghiên cứu - nơi lẽ ra phải là pháo đài của tư duy độc lập cũng nhiều khi chọn im lặng vì không muốn bị chụp mũ là “chống chủ trương, chính sách”.
 
Ảnh: TS Tô Văn Trường nhận kí họa của Trần Nhương 
Xem tiếp

 Trần Nhương

 
 
Vợ tôi không may qua đời đột ngột hồi 7 giờ 23 phút ngày 5-6-2025, tức ngày 10-5 Ất Tỵ. Hưởng thọ 82 tuổi.

Nỗi đau vô hạn ập đến cho tôi và các con cháu, dòng tộc.

Lễ viếng được tổ chức sáng ngày 7-6-2025 tại Nhà tang lễ Bệnh viện Quân y 354 và quê nhà xã Thạch Sơn, huyện Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ vào hồi 15 giờ tại Từ đường chi Ất họ Trần Ngọc xã Thạch Sơn, huyện Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ.

Lễ an táng hồi 17 giờ 5 phút ngày 7-6-2025, tức ngày 12-5 năm Ất Tỵ tại nghĩa trang Bờ Gia, xã Thạch Sơn, xã Thạch Sơn, huyện Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ.

Tôi và các con cháu xin chân thành cám ơn: Nhà xuất bản Quân đội nhân dân, Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhà văn Hà Nội, Phòng Tuyên huấn Tổng cục Hậu cần quân đội. Cám ơn Đảng ủy, Ủy ban Mặt trận xã Thạch Sơn quê nhà, Bệnh viên Đại học Y Dược, Bệnh viện Y học cổ truyền Trung ương, trang web Nico- Paris. com…và các nhóm bạn bè văn chương Văn nhân, Thơ và Bạn…Các bạn bè văn chương khắp các miền đã có lời chia buồn.

Xem tiếp
Bạn đọc khắp nơi trên thế giới truy cập vào trannhuong.com
Profile Visitor Map - Click to view visits
Click vào đây để xem chi tiết (Hình ảnh 5 phút cập nhật lại 1 lần)